KẺ GIEO TRO TÀN – NGƯỜI MANG NẮNG ẤM

Đời người, tựa như một cuộc hành trình dài trên con đường nhiều khúc quanh. Trên con đường đó, ta gặp đủ loại bóng hình, có kẻ chỉ thoáng qua, có người để lại vết hằn sâu đến suốt đời. Có cuộc gặp gỡ như một món quà của định mệnh, cũng có những cuộc chạm mặt hóa thành lời nguyền khắc nghiệt.

Không phải ai bước vào đời ta cũng mang theo hương hoa, tiếng cười. Có người giống như vì sao, xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng rực rỡ, rồi vụt tắt. Nhưng cũng có người, sự hiện diện của họ chẳng khác nào một ngôi sao chổi lạc quỹ đạo, thay vì ánh sáng, họ để lại tàn tro, thay vì hồi sinh, họ gieo xuống sự hủy diệt.

Câu chuyện về những bóng hình đi ngang đời là câu chuyện về hai thái cực: “KẺ GIEO TRO TÀN – NGƯỜI MANG NẮNG ẤM”

KHI SAO CHỔI LẠC QUỸ ĐẠO

Có những người đi ngang đời ta, chẳng khác gì sao chổi lạc quỹ đạo. Sau lưng họ không phải là vệt sáng lấp lánh của phép màu, mà chỉ toàn tro tàn. Ở nơi bước chân họ chạm đến, hoa héo rũ, gió thành độc, thân xác hao mòn, đời người rã nát.

Đó là kiểu người mà sự xuất hiện của họ không hề đem lại sự bồi đắp. Họ đến cùng sự hỗn loạn, mang theo khối năng lượng đen đặc, rút cạn sức sống của những kẻ vô tình để họ bước vào. Họ giống như một cơn bão độc, tràn vào khi ta mở cửa lòng mình. Và rồi, ta bàng hoàng nhận ra: mọi thứ từng vững vàng đều bị xô nghiêng, cây gãy, mái ngói chao đảo, thân thể bầm dập, linh hồn trôi dạt trong đêm tối không lối ra.

Đó là những mối quan hệ như lời nguyền. Ban đầu, ta tưởng đó là duyên, là một sự sắp đặt nhiệm màu. Nhưng càng bước đi, càng sống trong cái bóng của họ, ta càng thấy bản thân bị hút vào vòng xoáy. Niềm tin cạn dần. Hạnh phúc héo mòn. Tương lai biến thành một vũng lầy đặc quánh.

Trong văn học, ta gọi đó là những “nhân vật phản diện” của đời mình. Trong tâm lý học, họ có thể là những kẻ độc hại, những người có khả năng thao túng, điều khiển, hoặc đơn giản là những bóng hình mang theo năng lượng tiêu cực đến mức sự hiện diện của họ cũng khiến không gian nặng nề. Và trong thực tế, chúng ta ai rồi cũng từng một lần chạm mặt với kiểu người ấy.

NGƯỜI MANG BÌNH MINH

Song đời người vốn công bằng ở chỗ, nếu đêm tối có thể kéo dài, thì bình minh cũng có thể hé lộ. Có những người bước vào đời ta, nhẹ nhàng như một tia nắng đầu ngày. Họ không mang theo bão tố, cũng chẳng gieo rắc khói mù. Họ đến chỉ bằng sự hiện diện bình dị, nhưng lại đủ sức rẽ đi màn đêm u tối, đánh thức cả khoảng trời mỏi mệt. Họ là những bóng hình mang hơi thở trong lành, để một tâm hồn từng hoang tàn tìm lại được nhịp đập. Chẳng cần phép màu diệu kỳ, chỉ bằng một nụ cười, một ánh mắt, một sự lắng nghe chân thành, họ đã đủ khiến đá cũng nở hoa. Và rồi, kẻ từng vỡ vụn bỗng học được cách hàn gắn, đứng dậy trong ánh sáng mới.

Người mang bình minh đến thường không ồn ào. Họ không nhất thiết phải vĩ đại hay hoàn hảo. Họ có thể chỉ là một người bạn biết lắng nghe, một tri kỷ hiểu ta trong im lặng, hay một tình yêu đủ dịu dàng để chữa lành những vết thương sâu nhất. Điều kỳ lạ là ta chỉ nhận ra giá trị ấy sau khi đã đi qua bóng tối. Chỉ khi từng ngụp lặn trong đêm đen, ta mới thấy ánh sáng bình minh có sức hồi sinh đến mức nào.

HAI THÁI CỰC, MỘT BÀI HỌC

Đi ngang đời ta, có người gieo hủy diệt, có người mang hồi sinh. Nhìn từ một góc độ khác, cả hai đều là bài học. Những kẻ như sao chổi, như cơn bão độc, dạy ta cách phòng vệ. Họ khiến ta hiểu rằng lòng tin không thể trao đi một cách dễ dàng, rằng trái tim cần biết giữ lấy sự tỉnh táo. Họ để lại tro tàn, nhưng từ tro tàn đó, ta học cách dựng lại đời mình, cứng rắn hơn, sâu sắc hơn.

Ngược lại, những người như bình minh, như ánh sáng đầu ngày, dạy ta biết trân trọng. Họ cho ta hiểu thế nào là sự dịu dàng, thế nào là chữa lành. Họ chứng minh rằng cuộc đời, dẫu có nhiều mảnh vỡ, vẫn còn những đôi tay sẵn sàng nâng niu, vẫn còn những tia sáng đủ để hong khô mọi giọt nước mắt.

SAU TẤT CẢ, TA VẪN LÀ TA Ở PHIÊN BẢN…TỐT NHẤT

Đời người là chuỗi những gặp gỡ. Có người đến để thử thách, có người đến để cứu rỗi. Có người gieo bão tố, có người mang bình minh. Nhưng sau tất cả, điều còn lại không phải là họ, mà chính là ta,  với những vết thương, những bài học, và một trái tim vẫn còn biết rung động.

Có thể một ngày nào đó, ta nhận ra rằng: chính nhờ đi qua bóng tối, ta mới biết trân trọng bình minh. Chính nhờ gặp gỡ sao chổi, ta mới nhận ra giá trị của những tia nắng sớm. Và chính nhờ từng vỡ vụn, ta mới biết đứng dậy mạnh mẽ hơn, hiền hòa hơn, nhân bản hơn.

Bởi vậy, hãy biết ơn mọi bóng hình đi ngang đời, dù là bão tố hay bình minh. Vì cuối cùng, họ đều là chất liệu làm nên chính ta của hôm nay.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top